Đầu tháng 9, bộ tranh sơn mài Anrak của họa sĩ Nguyễn Trường An bị tố lên án việc họa sĩ Nguyễn Khắc Hân tưởng tượng Phật A Di Đà đến 90%. Tượng Phật A Di Đà từng đoạt huy chương vàng tại Triển lãm mỹ thuật Việt Nam 2015, và tác phẩm “Lạc” được trưng bày trong triển lãm “Báo cáo tác phẩm mới” tại Bảo tàng Mỹ thuật TP HCM từ 22/8 đến 22/8. Do sự cố này, BTC đã loại tác phẩm của An Lạc khỏi triển lãm.
Trước đó, vào giữa tháng 8, hai tác phẩm của họa sĩ Nguyễn Rô Hùng đã được tìm thấy trong hiện trường nghệ thuật với chữ ký của họ bị xóa khỏi tay của nhà sưu tập, bắt chước tranh của Fan Anhai. Đầu tháng 5, Tô Ngọc Vân đã làm nhái bản sao năm 1650 của họa sĩ Tây Ban Nha Bartolomé Esteban Murillo. Giá trị của sơn giả là 45.000 USD. Con trai họa sĩ khẳng định đây không phải tác phẩm của cha mình.
Tranh của họa sĩ Tây Ban Nha Bartolomé Esteban Murillo (trái) và các tác phẩm bị bắt chước là tác phẩm của Tony von Feng (TôNgọcVân). -Trong bối cảnh làng hội họa Việt Nam xảy ra nhiều vụ lộn xộn, hồi tháng 8, tờ New York Times đã đăng bài viết phản ánh thị trường hội họa Việt Nam “đầy rẫy thị phi”. Cuối năm 2016, bài báo tổ chức tại Bảo tàng Mỹ thuật TP HCM nêu câu chuyện tranh giả, tranh nhái. Khi đến thăm triển lãm “Tranh ảnh châu Âu”, nhà văn Thành Chương không khỏi ngạc nhiên khi bắt gặp những tác phẩm trừu tượng. Những bức tượng ông vẽ từ năm 1970 đến năm 1971 đều do Tạ Tỵ làm giả chữ ký. Có tranh giả trong bảo tàng, nhưng không có tranh của tác giả.
Không chỉ trong cuộc triển lãm trên, họa sĩ Bertrand Du còn cho biết chuyện giả mạo thường xuyên xảy ra. Tranh của hai bộ tứ mỹ thuật Việt Nam thường được giả mạo, gồm: Nguyễn Gia Sâm-Ngốc Phan-Nguyễn Tulan-Trần Fan Khảm và Nguyễn Sáng-Dương Bích Liên-Nghiêm-Pei Xuanpai. Anh Bùi Thanh Phương, con trai của họa sĩ Bùi Xuân Phái, từng thừa nhận không phân biệt được tranh của cha mình đang trưng bày tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam là thật hay giả.
Bức tranh “trừu tượng” nhưng bị nhái của họa sĩ Thành Chương bên cạnh bức tranh có tên “Tạ Tỵ”.
Họa sĩ trẻ Trịnh Minh Tiến (người sáng lập dự án Nghệ thuật hiện thực (Real Art)) đã gọi các nghệ sĩ Việt là nỗi đau của hiện thực này.
Năm 2009, tạp chí “New York Times” mới giải thích rằng các tác phẩm trước năm 1975 đã được sao chép nhiều lần khi chúng bị chiến tranh phá hủy. Nó đã trở thành một “thảm họa”. Cho đến nay, nhiều nhân viên bảo tàng không thể phân biệt thật giả. Tranh giả được treo trong bảo tàng hoặc bị tuồn ra ngoài trời dẫn đến lũng đoạn thị trường.
Họa sĩ Vũ Đình Tuấn chỉ ra rằng kể từ khi thực hiện Đổi mới năm 1986, tranh giả ngày càng phát triển và nghệ thuật ngày càng có giá trị. Mục đích của việc giả mạo tranh và đánh cắp danh tính tranh là để qua mặt công chúng và làm tăng giá trị thực của tài sản để trục lợi. Họa sĩ Thành Chương thừa nhận tranh của Tạ Tỵ đắt hơn tranh của anh nên mọi người sẽ noi gương anh. Tuy nhiên, họ sợ bị xét xử. Ranh giới giữa thiện và ác trong nghệ thuật rất mong manh, nền tảng pháp lý trong nước chưa chặt chẽ sẽ mang đến nhiều rủi ro. Kết quả không như ý có thể khiến nghệ sĩ mất uy tín. Thành Chương bày tỏ sự bức xúc trước tình trạng vẽ hay nhái vô dụng ngày càng “lố bịch, độc ác và hở hang” ở Việt Nam. Mặc dù hội đồng thẩm định kết luận rằng chữ ký của Tạ Tỵ là giả mạo, khiến ông vẫn tiếc nhớ tranh của mình, nhưng nhà chức trách vẫn không xử lý những người có trách nhiệm trong cuộc đấu giá. Tranh rèn.
Họa sĩ Bùi Trọng Dư cho biết, nhiều họa sĩ Việt Nam gặp rào cản tâm lý khi phát hiện tranh bị làm giả, sao chép, lấy cắp. Đôi khi, “thủ phạm” chính là người thân, bạn bè. Vì vậy, họ thường tôn trọng và cho phép. Dần dần, tình trạng này dẫn đến việc dung thứ cho các vấn đề giả mạo và tái tạo hình ảnh. Ông cho biết thêm, hiện nay một số nghệ nhân ở làng nghề thêu ren, sơn mài thường sử dụng những bức tranh không được bảo hộ bản quyền. Giới mỹ thuật chưa có động thái gì để chấm dứt tình trạng này.
Vào tháng 4, các bức tranh của cố họa sĩ Le Bo đã được bán trong một cuộc đấu giá ở Hồng Kông với giá gần 1,2 triệu USD. Anh Trịnh Minh Tiến cho rằng, giới mỹ thuật vẫn rỉ tai nhau rằng, khi các tác phẩm hội họa có sản phẩm “triệu đô” thì thị trường đã bước vào thời kỳ “dậy thì”. Nhưng mặt nạĐối với tranh giả, đạo văn sẽ làm chậm tốc độ phát triển.
Bùi Thanh Tâm sử dụng vàng lá để trang trí các tác phẩm của mình. Rất khó để các nghệ sĩ sao chép tranh của chính mình.
Để hạn chế tranh giả, họa sĩ Bùi Thanh Tâm chỉ hợp tác với các phòng tranh nổi tiếng. Ông đề nghị người mua nên tự giáo dục nghiêm túc về các tác phẩm mà họ định kinh doanh và sưu tầm. Tranh thực tế thường mang theo giấy tờ chứng nhận đầy đủ chữ ký và con dấu của bên liên quan. Ông nhấn mạnh, sự thiếu hiểu biết của những người yêu nghệ thuật sẽ thúc đẩy tranh giả phát triển. Ngoài ra, Vũ Đình Tuấn và Bùi Thanh Tâm cho biết đã tự nghiên cứu, phát triển kỹ thuật vẽ tranh nên không ai có thể sao chép được như tranh lụa, dát vàng chi tiết. Nhiều nghệ sĩ trẻ cho rằng đây là “giải pháp cần thiết cho cuộc sống biệt lập”. Tình trạng “ngập lụt” các họa sĩ đương đại có thể chủ động bảo vệ tác phẩm của mình bằng cách phát triển các thiết kế không sao chép lậu Nhưng theo nhà phê bình mỹ thuật Phan Cẩm Thượng, hiện chưa có biện pháp nào để bảo vệ tác phẩm của các họa sĩ quá cố trên thị trường tranh Việt. Nó mới được thành lập, nhưng không có luật buôn bán nghệ thuật. Phạm Cẩm Thượng (Phạm Cẩm Thượng) cho rằng, giới mỹ thuật hoàn toàn bất lực. Họa sĩ Thành Chương đúc kết: “Điều quan trọng là cần có sự can thiệp, giám sát của các cơ quan chức năng và cơ chế pháp lý rõ ràng thì những người buôn bán, làm tranh giả cũng không vui”. – Họa sĩ Bùi Trọng Dư nói. Trong cuộc chiến chống chiến tranh giả dối, các họa sĩ và Hội Mỹ thuật Việt Nam nên có thái độ kiên quyết và không tôn trọng họ.