Tác phẩm Bánh Trôi của họa sĩ Nguyễn Quân, từ thập niên 1970 đến 1980, chỉ một năm một tháng đã bị chỉ trích trên các phương tiện truyền thông. Ngày nay, hàng trăm tờ báo nghe nhìn có nhiều bài báo nghệ thuật. Nhưng không nên quy kết chỉ trích vào những chức năng mà anh ta không thể đảm nhận. Đối với những lời chỉ trích cũng vậy. Người biên tập quyết định chất lượng của bình luận. Họ phân tán nhu cầu về chuyên môn, giọng điệu và khuynh hướng phê bình. Mỗi tờ báo có uy tín sẽ chỉ trích một chủ đề nào đó, chẳng hạn để cảm ơn những nhà văn nào đó đã thiết lập thương hiệu của riêng họ, và do đó tốt hơn là nên độc quyền. Vì vậy, mới có chuyện tạp chí thương mại của bộ, liên kết với báo tỉnh, chuyện đọc báo chờ xe, hớt tóc hoài nên chán. Các biên tập viên nói hai điều: Thứ nhất: Tôi không cần phải làm nhiều kiến thức chuyên môn cho tờ báo! Thứ hai, đại chúng (tức là độc giả) không phải dân chuyên nghiệp nên không cần tìm hiểu quá sâu. Những tờ báo “được quản lý chặt chẽ” ghi thêm dấu ngoặc sau: Đừng kén quá, khó xét duyệt!
Đối với xã hội, phản biện là sản phẩm của tin tức. Đối với nghệ thuật, đây là nhận thức của cá nhân về thế giới. Một trong những lý do tại sao những lời chỉ trích không hiệu quả là những người phê bình không có giới tính và trình độ nhân cách. Bởi vì không ai giỏi viết tất cả mọi thứ từ báo cáo đến chuyên khảo khoa học. Tình trạng phê bình lạnh lùng là cùng một nhà phê bình lại có những nhu cầu khác nhau … Phê bình phải bao hàm tư cách của nghệ sĩ, nhà nghiên cứu, nhà báo, nhưng điều này gần như không tưởng. Ngoài ra, nghiên cứu sâu rộng và ý kiến đánh giá cao của các nhà phê bình cũng rất mỏng nên khi cố tình gây hấn, chúng có thể không thu hút được sự chú ý. Điều này khiến nhiều bài báo mất lòng tin vào tác giả và độc giả.
Vì vậy, nếu bạn muốn đưa ra những đánh giá về tính cách, bạn phải rèn luyện, khám phá, trau dồi và sử dụng những đánh giá.
Ruan Quan
(Theo Lao Dong)