Nhiếp ảnh gia Lê Hồng Linh .
– Nhiều người cho rằng mình may mắn trong sự nghiệp nhiếp ảnh. Bạn nghĩ sao?
— Có nhiều bức ảnh đoạt giải lớn trong cuộc thi này nhưng lại bị loại ở cuộc thi khác.
– Không có gì lạ khi chụp ảnh. Trúng ở 5-6 tiệm, qua tiệm khác có khi thất bại. Vì phụ thuộc vào chủ quan của người nhận mà tần suất người chụp và người phán xử là khác nhau. Ví dụ, một người khỏa thân vượt qua kỳ thi ở một quốc gia Hồi giáo sẽ ngay lập tức bị trượt. Tôi tin rằng hình ảnh đẹp là hình ảnh thu hút sự chú ý của khán giả và khơi gợi cảm xúc. Cũng giống như con người, cái đẹp phải gồm hai phần: hình thức (màu sắc, bố cục, ánh sáng, khoảnh khắc chụp …) và nội dung (tư tưởng). Ảnh đẹp mà không có nội dung thì không thể lưu được. Hai yếu tố này luôn kết hợp với nhau một cách biện chứng .
– Khi tranh giữa hình thức và nội dung, bạn tiến hành theo trình tự nào?
– Có một số hình ảnh tạo nên chủ đề và nội dung của tôi, vì vậy đừng tìm nơi chụp. Chẳng hạn, trước cơn lốc đô thị hóa, nhiều người nông dân sẽ bán đất, chia bạc cho con cái, mua xe, mua nhà, nhưng do không hòa nhập được với cuộc sống thành thị nên điều này ngay lập tức gây ra bi kịch. Tôi muốn giới thiệu chủ đề này gấp, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Một hôm đi ngang qua Nhà Bè, thấy một cụ già chán nản ngồi bên mấy vại lúa, mớ khoai chuẩn bị dọn về Khu chế xuất Tân Thuận, tôi bấm máy ngay. Bức ảnh này không đoạt giải lớn nhưng được chọn triển lãm nhiều ảnh. Tất cả khán giả hỏi tôi tại sao ông già này lại buồn như vậy!
Những bức ảnh tôi dạo quanh hóa ra là ảnh chụp hai bông hoa cà phê, giống như hai con người vẹn nguyên quây quần bên nhau. nói chuyện. Một bức ảnh chụp tình cờ, nhưng khá tốt, được mua ở một số nơi. Khi tôi đến Huế, tôi thấy một ông già đang leo lên các bậc thang của chùa Thiên Mục. Tôi chợt nghĩ bà đang bước lên nấc thang cuộc đời, về già rồi mà vẫn chưa đi hết nấc thang. Vì vậy, tôi đã bắn. Ở Pán Lạng, tôi gặp một cụ già chống nạng đi trong nắng chiều. Bóng nó in trên tường, cây gậy nằm ngang, tôi nghĩ ngay đến trục ngang của cuộc đời …—— Hình ảnh “Lớp học Tây Nguyên” .- Bạn có thể kể ra đời của “Lớp học Tây Nguyên” -năm thứ bảy Bức ảnh đoạt huy chương vàng cuộc thi ảnh Ý?
Ảnh “Lớp học Tây Nguyên” .—— Tết năm 2002, tôi chạy xe ôm vào TP HCM, đầu tiên đến TP Phan Thiết, sau đó đến thị xã Bảo Lộc. Tôi đến một xã nghèo (xã Lộc Tấn), vào một lớp học cùng nhau và học vài buổi. Giáo viên và học sinh đều là dân tộc. Đôi mắt và nụ cười ngây thơ của chúng khiến tôi phải nhăn mặt. Tôi đốt nửa cuộn phim để có được những bức ảnh ưng ý vì trên cao nhiều mây, lớp học không đủ sáng, các em ngồi không yên, chỉ run rẩy. ‘qua lại. Tôi đã có cơ hội ghi lại khoảnh khắc vàng, nụ cười và ánh mắt rực rỡ của anh ấy về phía giáo sư. Có lẽ cô dạy hay quá! Điều này làm tôi nhớ đến niềm hạnh phúc của một nhà giáo: sự nghiệp học hành đã vươn cao.
– Anh ấy thường thành công với trẻ em và người già. Đó là tình cờ hay cố ý?
– Thực ra, chẳng ai ngu đến mức để điện thoại ở chế độ chờ. Cái gì đẹp thì kéo. Nhưng tôi cũng chắc chắn rằng bằng cách tập trung vào những trẻ em bất hạnh, những người già neo đơn muốn chia sẻ nỗi đau. Chụp ảnh chúng cũng có thể giữ lại mà không bị mất. Vì vậy, khi quay xong, tôi thường ghi lại tất cả thông tin về họ và theo dõi, đặc biệt là những người đã giúp tôi đoạt giải. Đối với tôi, chủ đề thiếu nhi cũng đánh dấu một cột mốc trong sự nghiệp nhiếp ảnh của tôi: năm 1990, tôi tạo ra bức giá quốc đầu tiên với bức tranh “Ngây thơ”, và năm 1995 tôi tạo ra bức tranh Đồng (Đồng) lưỡng nan. Giá quốc tế đầu tiên. Mọi người đều thích xem trẻ em.
– Trở thành một nhiếp ảnh gia đã giành được hàng trăm giải thưởng quốc tế, anh ấy vẫn là một giáo sư cơ khí không mệt mỏi. Vậy bạn đã sáng tác bức tranh khi nào?
– Tôi tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật và đã giảng dạy hơn 20 năm. Những năm gần đây, tôi còn dạy nhiếp ảnh cho sinh viên trường Nghệ thuật Sân khấu Điện ảnh. Tôi dành phần lớn thời gian của mình trong lớp học. Tôi đi nghỉ, thường không quá 300 km, và tối đa là ba ngày. Ban đầu chụp ảnh cũng rất vui nhưng càng chơi càng thích. Tuy nhiên, tôi thấy không có lý do gì để rời bục giảng. Ngoài ra, đây là một môn khoa học có thể giúp tôi sử dụng sự chu đáo và cẩn trọng khi thực hiện nhiếp ảnh.
(Theo báo “Người lao động”)