Một thiếu nữ do cháu gái Tôn Nữ Tam Hảo vẽ.
– Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tại sao không bước lên bục giảng mà ở nhà?
– Thực ra, tôi dạy văn được 10 năm. Tôi thích công việc này, nhưng tôi phải đưa ra một quyết định khó khăn: nghỉ việc khi gia đình cần tôi. Nhưng tôi không thể thoát khỏi câu hỏi thầm lặng và nhức nhối về sự “trống rỗng” trong đời sống tinh thần. Ngay cả nghề giáo viên dạy văn cũng không giúp tôi vượt qua được cơn khát sáng tạo … nên tôi chuyển sang vẽ tranh? – – – không hẳn. Nó có thể là một phần tiếp theo thưa thớt, không xác định. Huế-Nơi sinh ra tôi đã cho tôi rất nhiều, trong đó có mầm mống của khát khao thể hiện cái đẹp qua góc nhìn của chính mình. Khi tôi 10 tuổi, anh trai tôi mang cuốn sách đọc của vợ Renoir về nhà. Tôi bị ám ảnh, và rồi tôi biết mình muốn gì. Tôi đã học cách cầm bút từ khi còn nhỏ. Nhưng khi lớn lên, tôi không học trường nghệ thuật mà học trường giáo dục. Bất chấp mọi thứ, mong muốn này vẫn tồn tại trong khi chờ đợi cơ hội tiếp theo. … 1999 là thời điểm tôi bắt đầu lại những chuyến đi đầy màu sắc để khám phá bản thân …—— Bạn sẽ làm việc nhà như thế nào trong 4 năm nữa?
– Tôi tiếp tục học hội họa. Bây giờ, mỗi lần xem tranh của tác giả yêu thích, tôi vẫn bị cuốn hút như hồi tôi xem “Những người đàn bà đọc” của Renoir năm tôi mười tuổi, nhưng điều khác là tôi đã biết bao nhiêu bức. xinh đẹp. “Nghệ sĩ hết mình”. Vì tôi cũng đã trải qua chuyến đi này. Bù lại, hội họa khiến tôi hài lòng vì nó thể hiện cái đẹp theo cách riêng của tôi, quan trọng nhất là hội họa đôi khi có thể giúp tôi “thăng hoa” và vượt ra khỏi phạm vi của một người nội trợ. Bếp bị “hỏng”?
– Tôi có khiếu nghệ thuật về mọi thứ nhàm chán và tầm thường. Nếu tôi làm việc nhà tốt nhất, nó sẽ không nhàm chán hay tầm thường. Một người nội trợ tuyệt vời, bởi vì anh ấy không bao giờ “hoàn thành công việc”. Điều quan trọng là “bố cục” có ý nghĩa. Mỗi ngày, tôi cố gắng tìm thấy mình trên giá vẽ. Đây là thời khắc hạnh phúc và thiêng liêng nhất trong ngày. Tôi may mắn khi có một người bạn đời hiểu, tôn trọng và chia sẻ đam mê của mình. Chồng tôi là một bác sĩ có trách nhiệm, luôn bận rộn với công việc nhưng luôn giúp đỡ tôi, để tôi có thể dạo phố giữa những gam màu mình thích.