Tình mẫu tử thiêng liêng trong “Nửa đời hồng”

Tối 6/2, chương trình Hương sắc “Nửa đời hương sắc” được tổ chức tại TP.HCM, thu hút gần 400 khán giả ở mọi lứa tuổi. Theo nguyên tác cải biên do tác giả Hà Triều-Hoa Phượng đề xuất, “Nửa đời hương phấn” là câu chuyện kể về cuộc đời cay đắng của cô gái điếm “Lía”. Lê rời quê vào Sài Gòn mưu sinh rồi bén duyên với một thanh niên tên Định. Khi biết mình có thai, anh đã lên kế hoạch bỏ “Thế”. Đau lòng và tuyệt vọng, con cái không theo được. Cô đổi tên thành Hương, quyết tâm giành lại cuộc sống bằng nghề thợ may.

Hương gặp và yêu Tùng, một cậu bé mồ côi, sống dưới sự bảo trợ của người chú. Khi đang hạnh phúc, Hương tự xúc động gặp sự bất hòa của anh em nhà Đông và sự đeo bám của người yêu cũ. Bố ruột của Hương cũng lặn lội, khi biết cô làm gái bán hoa thì cũng coi thường. Không muốn bị những người xung quanh tránh mặt, Hương đã tìm đến đạo Phật để tìm nơi nương tựa. Khi nó xảy ra, em gái của Xiu là Diu (Diu) trở thành vợ của Dong. Sau khi biết chuyện giấu nhang nhớ thương, anh Đông, vợ và mẹ đã vào chùa xin nhang được tái chế. Hương nhất quyết từ chối mọi lời yêu cầu của người thân, quyết tâm quên đi son phấn nửa đời áo nâu dây thanh.

Các diễn viên trong vở kịch đã ra mắt trực tiếp vào tối ngày 6 tháng 2. — So với chất liệu gốc của “Cải lương”, trong hoàn cảnh khó khăn, một loạt phim truyền hình đan xen đã tái hiện lại số phận của Hồng một cách tàn khốc. Trong phim truyền hình, nhân vật Hương còn vướng bận với chính anh trai của Đông (Đoàn Thanh Tài). Tình huống khủng khiếp xảy ra ở phần đầu khiến câu chuyện trải qua nhiều diễn biến phức tạp, để rồi kết thúc câu chuyện trong tình mẫu tử thiêng liêng.

Chỉ là một nhân vật phụ nhưng nghệ sĩ Ái Như đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả với hình ảnh một người mẹ ấm áp, đầy lòng nhân hậu và bao dung. Cô diện dầu gội bồ kết lên sân khấu để thăng hoa chốn phòng the. Ở lớp diễn xuất cuối cùng, khi nghệ sĩ Ái Ni vào vai một người mẹ, khán giả đã bật khóc, đưa tay vuốt ve những mảnh bồ đề rồi nhìn về phía xa xăm, tưởng nhớ người con gái đã biến mất không còn mình. Cô nhớ con, cô chỉ nhớ mùi bồ kết quen thuộc mà Hương hay gội đầu. Ở phân khúc thị trường này, nghệ sĩ Ái Ni mang những ký ức về mẹ và bà của cô sống lại. Cô ấy cư xử như một người mẹ, dường như có những ký ức xa xưa. Trên thực tế, người mẹ này đã cố gắng che giấu sự đau buồn của mình bằng cách nghĩ về cuộc sống lang thang của chị gái và cô con gái nhỏ. Sự biến đổi của mẹ. Niềm vui chưa kịp vụt tắt, chị lại phải đau đớn chứng kiến ​​những chông gai cuộc đời mang đến cho con gái. Đoạn cuối của hành trình tâm lý: Từ hạnh phúc lớn lao đến ngỡ ngàng, ngỡ ngàng, xót xa… Đây là niềm mong mỏi yêu thương, đùm bọc vô bờ bến của những bà mẹ già, con từng trải. Kết thúc vở kịch, Xiang En gục đầu vào lòng mẹ và nhờ người nhà đi cùng gội đầu với hương bồ kết. -Nhiều khán giả không khỏi rơi lệ. Tình thương của người mẹ nhân hậu: “Người nào cho con xuống bùn cũng tắm cho con.” Tình thương và lòng bao dung của người mẹ không những có thể giúp Hương loại bỏ hoàn toàn dòng máu của “Con lai”, mà còn loại bỏ Hương. Sự thù hận giữa Tùng, Dịu và Cang (anh em của Dong), những giới hạn bên trong và không muốn. “Cảnh cuối rất tuyệt. Diễn xuất của Aini khiến tôi hụt hẫng. Tôi khóc thì tôi không khóc”, khán giả tên Hữu Toại chia sẻ. — Ngoài ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng, bộ phim này còn đặt ra nhiều vấn đề về tôn giáo và cuộc sống. Vai diễn cho biết: “Đạo Phật không phải là nơi nương tựa cho những kiếp người hư mất.” Nếu trong nguyên tác của Cai Long, Xiongnu cố gắng quên đi một nửa kiếp son phấn trong cuộc đời tu hành, thì trong phim chuyển thể, Xiongnu chỉ là một người đàn ông làm việc trong chùa. Mọi người. Cô cùng cô chú năm chiếc xe rác giúp nhà chùa chăm lo đời sống cho trẻ em nghèo. Đạo diễn Ái Như để các nhân vật đối mặt với những khó khăn của cuộc sống và tạo niềm vui bằng những hành động có lợi cho cộng đồng, thay vì mải mê với kinh thánh để tìm về quá khứ. Kết hợp các điều kiện của cuộc sống với các yếu tố thiêng liêng của tôn giáo. Trong khi bà Hailong ngồi hát niệm danh Phật nhưng tâm trí lại tập trung vào câu chuyện tiền bạc và tình yêu của nhân vật Định, khán giả thấy rõ bà là một hình mẫu điển hình. Mô miệng và bụng của đàn ông dùng dao găm. ”Đạo diễn không ngại khoe thân trước bàn thờ Phật, kinh, chuôngCó một cuộc gặp gỡ tình cờ và ngắn ngủi giữa cô Hailong và người hầu của Ding. Sự đụng chạm này đã đánh thức bản năng sống dở chết dở của hai con người đã sống hơn nửa đời người cô độc, khơi dậy niềm khao khát của con người và nỗi khao khát mà họ cố tình giấu kín bấy lâu nay. Sau khi công việc kết thúc, mọi người sẽ bộc lộ cảm xúc của mình.

Cũng như nhiều tác phẩm tâm lý, vũ đạo của Huang Taiqing không thể thiếu sự hỗ trợ của âm thanh và ánh sáng. Mỗi khi bộ phim lên đến cao trào, âm nhạc sẽ luôn bật lên đúng lúc giúp khán giả cân bằng cảm xúc trước khi bước vào phòng cầu nguyện. Trong cảnh Tử Thao (Đông) đối mặt với Hương (Hương) và Diu (Diu), khi anh ta có liên quan đến người vợ hiện tại, trách nhiệm với người vợ hiện tại và tình yêu với người tình cũ bị tra tấn dã man. Thay vì để một trong ba vai trò quyết định, nhóm đã sử dụng âm nhạc để lấp đầy sự nhầm lẫn giữa họ. Giọng Thái Thanh nhẹ nhàng cất lên: “Tương tư còn thương thì hãy tìm đến ngày mai.” Đây cũng là lúc ánh đèn sân khấu tắt dần, nhân vật kìm nén cảm xúc trở về vị trí hiện tại.

Trong công cuộc tái hiện lại vở tuồng thu hút khán giả miền Nam cách đây 60 năm, soạn giả Hoàng Thái Thanh đã không làm khán giả thất vọng với tác phẩm cải lương nguyên bản của mình. Một khán giả lớn tuổi ở Q.Tân Bình cho biết: “Vở kịch này vượt xa sự mong đợi của tôi, nhất là giây phút cuối cùng, tôi đã tìm thấy sự bình yên trong vòng tay của mẹ”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *