Nghệ sĩ Dương Cẩm Chương. Ảnh: TL
167 loại tranh: phong cảnh, chân dung, tĩnh vật, ký họa khỏa thân … về sơn dầu, màu nước, chì …, tác giả Dương Cầm gửi gắm đầy tâm huyết của mình trong chương này .—— Anh đến từ Truyền thống Nho học, thể hiện niềm yêu thích âm nhạc, văn học và hội họa từ nhỏ. Sau khi lớn lên, anh theo học ngành y và trở thành bác sĩ, nhưng hội họa vẫn là một phần trong cuộc sống của anh.
Đường Cẩm Chương ngày nào cũng mê những con hẻm, vỉa hè Sài Gòn, người ta tìm ăn ngon. bữa ăn. Không khí sôi động của phố phường dường như không lúc nào dừng lại, đó được coi là nét đặc trưng của Sài Gòn, được anh lồng ghép Sài Gòn vào tranh của mình. Màu sắc cơ bản: đỏ, vàng, xanh lam … pha trộn các màu xanh lam, vàng chanh, nâu … do bàn tay ma thuật của thợ lát nền Bùi Thị Xuân thực hiện. .. Hài hòa và tràn đầy sức sống.
Ngõ Trần Hưng Đạo (Ngõ Trần Hưng Đạo), không khí gắn bó với người bán hàng, thực khách và nhà nhà ngày càng dễ chịu … Đây là hai bức ảnh ấn tượng. Tác giả dường như cố tình quên mất đường nét, hắn để cho màu sắc hòa quyện vào nhau, trong tình huống cố ý này, cuộc sống trong mắt người xem chân thực đến mức người ta không nghĩ ra. . Bức tranh được coi là vô giá đối với ông là Đường Dương Bá Trạc, con đường này mang tên người anh hùng nghĩa sĩ, cũng là quê hương của ông, được ông gìn giữ cẩn thận, tu bổ, sửa đổi.
“Phong cảnh thành phố Đà Lạt” của họa sĩ Dương Cẩm Chương.
Khung cảnh đường phố Đà Lạt, những con đường có sương mù, rừng thông xanh ngắt và những ngôi biệt thự ở phía Tây của Phương chìm trong mây mù. Có khán giả phải thốt lên: “Khi nhận được lời mời đến triển lãm, nhìn những bức ảnh trên, tôi choáng ngợp trước không khí của Đà Lạt”. Vào buổi sáng, hồ Than Thở càng trở nên thơ mộng, mây trắng, sương mù trắng xóa… cả đất trời, mây nước mơ màng thức giấc sau một giấc ngủ say. Tranh của Dương Cẩm Chương hầu như không thiếu cảnh đẹp của Việt Nam.
Anh rời quê hương của cha mẹ và đến Vườn Luxembourg với ánh nắng xuân tươi đẹp, không có nắng gắt cũng không ảm đạm, giống như ánh nắng đầu xuân dịu dàng, ấm áp và ngây ngất. Người nghệ sĩ thể hiện tài năng của mình bằng cách thay đổi ánh sáng mặt trời giữa những tán cây, là phông nền của hồn thơ. Vườn Kita Honjo ở Tokyo mang màu nâu trầm lắng và yên bình. Mái ngói cong ẩn hiện sau rặng cây, được chuyển tông màu nhằm đẩy nhanh bố cục, từ đó mang đến cho người xem cảm giác bình yên tuyệt vời. Hoàn cảnh ở Casablanca thì khác, với những cánh đồng rộng lớn và đàn gia súc lặng lẽ gặm cỏ, không màn hình lớn, không rượu sâm banh … nhưng nó lãng mạn như những bài hát của Casablanca.
Tiếp tục cuộc hành trình của người nghệ sĩ là một loạt các bức tranh khỏa thân. Hàng chục con người, hàng chục tâm trạng nhưng cô đơn lẻ bóng. Sự đơn độc không chỉ hiển hiện trên đôi mắt, mà còn ẩn sâu trong từng đối tượng. Những đường đen xung quanh ma-nơ-canh, tư thế nghiêng người và cánh tay quấn quít thể hiện cảm xúc của người nghệ sĩ. Xem những bức tranh này, chúng ta biết rằng đây là tác phẩm của một bác sĩ, bởi vì các đặc điểm của cơ thể con người được thể hiện một cách hoàn hảo.
Những bức ảnh tĩnh và chân dung của Dương Cẩm Chương cũng có thể minh họa thần thái của con người và vạn vật. Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc trìu mến gọi Dương Cẩm Chương bằng cái tên: “người lữ hành không mệt mỏi trên đường dài”.
Triển lãm sẽ kéo dài đến ngày 19 tháng 8.
TP —