Trần Trung Lĩnh bức xúc với hiện trạng đất nước

-Sau triển lãm Pop Art xuất sắc năm 2011, anh gần như dừng mọi hoạt động hội họa. tại sao?

– Bây giờ triển lãm không còn ý nghĩa nữa. Tôi dùng hội họa để chữa lành vết thương lòng và thỏa mãn bản thân. Nếu tôi vẽ trong đầu và nghĩ đến những thứ khác, hoặc nghĩ rằng tôi có thể bán bức tranh này khi tôi cầm cọ vẽ lên, nó sẽ làm cho tôi nổi tiếng? Có lẽ họa sĩ này không vẽ được.

Hiện tại, nếu có triển lãm, tôi chọn triển lãm ở nước ngoài. Trong một thời gian dài, tôi đã cảm thấy nhàm chán với công nghệ mới nhất của đất nước này. Có bao nhiêu người đưa tranh của bạn vào triển lãm? Tôi ghét những câu hỏi mà tôi không muốn trả lời, chẳng hạn như những gì bạn đã vẽ trong bức ảnh này. Hội họa chỉ nói đến cảm xúc nên không thể phân rõ kiểu một cộng một bằng hai.

Nếu bạn để ý những cuộc triển lãm gần đây, tranh Việt Nam bán đấu giá rẻ hoặc không rẻ. giống như trước đây. Bởi dường như công chúng nhận ra sự hời hợt trong tranh của các họa sĩ. Họ theo đuổi những giá trị ảo nào đó Nhiều người nói nhiều, nhưng không biết vẽ. Họa sĩ là người có tài năng hơn người nên vẽ tranh là một câu chuyện thầm lặng, đã làm thì phải làm, không cần phải nói nhiều, không cần phải nói nhiều.

– Bạn nghĩ giá trị ảo ở đây là gì?

– Nói cách khác, chúng tuân theo các giá trị từ ngữ thuần túy. Nhiều sinh viên mới tốt nghiệp theo đuổi những điều tuyệt vời như chủ nghĩa siêu thực, nghệ thuật sắp đặt và biểu hiện, nhưng lại quên mất những điều cơ bản nhất. Hội họa là một hành trình, dù giỏi hơn người khác nhưng bạn cần sự trưởng thành của bản thân về kỹ thuật, tư duy và cuộc sống.

Không ai ngăn cản bạn theo đuổi đủ thứ, nhưng thành thật mà nói, tôi đã thấy những tác phẩm sắp đặt tương tự, video art, trừu tượng, body art … hiện tại không phù hợp. Những thứ này được du nhập từ phương Tây, và chúng đi trước Việt Nam. Ngoài ra, xã hội phương Tây rất khác với xã hội của chính nó về nghệ thuật và cảm hứng. Đôi khi, nó chỉ là một biểu tượng phản ánh văn hóa của cả thời đại. Vì vậy, người sáng tạo phải cố gắng, đọc rất nhiều thứ, quan sát nhiều thứ và đào sâu mọi vấn đề cảm tính. Nghệ thuật giống như con dao hai lưỡi, có người thích, có người lại cho rằng chẳng ra gì. Thử nghiệm nghệ thuật phương Tây ở Việt Nam hiện nay chẳng khác gì cảnh “đàn ông, cằm bà”. Nhiều người mải mê theo đuổi điều vĩ đại ấy mà khi vẽ một bức chân dung đơn giản lại bối rối. Một mình đi bộ thôi là đủ rồi, không phải hụt hơi đâu.

– Bạn nói gì về body painting đã được lăng xê trong nhiều năm?

– Tôi thấy chất lượng bức vẽ của họa sĩ body painting của tôi rất kém, hiệu ứng chụp rất kém, và anh ấy cũng không nghiêm túc lắm. Body painting là loại hình đòi hỏi sự sáng tạo ở cả 3 đối tượng (họa sĩ, người mẫu và nhiếp ảnh gia) và không muốn áp dụng bất cứ thứ gì lên cơ thể người. Dựa vào cơ thể con người mà không cho thấy bất kỳ vấn đề nào hoặc tuân theo những khái niệm và khái niệm vô nghĩa này.

Trần Trung Lĩnh mệnh danh Pop Art là “Phật”. Bạn đang đuổi theo?

– Tôi quay lại bản vẽ trong một biểu thức được gọi là. Khi ra trường, tôi bị thu hút mạnh mẽ và luôn cố gắng. Hiện tại, tôi có thời gian rảnh và tôi vẫn đang vẽ tranh. Sở dĩ ngôi trường này đặc biệt quý hiếm, háo danh, ồn ào, và quan trọng nhất là… khó bán, vì trong nhà không ai treo tranh ma quỷ.

– Từ chối nghệ thuật đương đại của đồng nghiệp thông qua thử nghiệm, tại sao lại chọn một con đường khó đi theo?

– Tôi không nghĩ rằng để trở thành một người nổi tiếng hay giàu có, bạn không cần phải đi theo con đường này. Tôi chỉ làm những gì tôi yêu thích. Nếu ai đó nói rằng tôi kỳ lạ, thì người đó không liên quan gì đến bức tranh của tôi. Những ai quan tâm không nên sử dụng ngôn ngữ này. Tôi nghĩ trong nghệ thuật không có khái niệm “dị”, đó chỉ là một cách thể hiện bản thân.

Tôi vẫn đảm nhiệm các công việc khác, bao gồm giám đốc mỹ thuật của video quảng cáo, họa sĩ thiết kế của phim … giàu có. Có một số công việc tôi yêu thích, và một số công việc tôi ghét, nhưng tôi không quá cực đoan đến mức từ chối tập trung vào những gì tôi đang làm.— Trần Trung Lĩnh và con trai. Bạn có nghĩ con trai là “tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất trong cuộc đời” .—— Nguồn vốn sáng tác quan trọng như thế nào?

– Tôi luôn bán tranh vì tôi cần tiền. Tôi là một họa sĩ và anh ấy nói rằng tôi không cần danh tiếng, chỉ cần tiền bạc. Bất cứ công việc nào không phạm pháp, kể cả chạy xe ôm, tôi cũng đồng ý làm để kiếm tiền. Số tiền này được dùng trong cuộc sống, nuôi dạy con cái, đam mê nghệ thuật và giúp đỡ người khác. Ngoài đời, tôi sống chậm. Tôi ngày càng cống hiến nhiều tâm huyết hơn cho các tác phẩm của mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *