Đoàn Lê: “ Tôi luôn khỏa thân ”

-Trong ngành đồ họa, bạn đã dạy ai?

– Tôi có cơ hội học hỏi từ Pei Xuanpei và Giáo sư Dương Bích Liên. Tôi đã thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Yêu Kiều, nhưng vì điều kiện chiến tranh nên tôi không thể theo học. Sau khi hòa bình lập lại, bộ phim sẽ được cất đi ……—— Vì vậy, nếu tôi có mục tiêu, tôi có thể dựa vào hội họa để kiếm sống. Bạn nghĩ sao?

– Tôi không chắc vì có nhiều mối liên hệ ở đó. Vì thị trường sơn của Trung Quốc không suôn sẻ. Hội họa là một loại hình xã hội đòi hỏi mức sống cao, trình độ văn hóa cao, là một loại nhu cầu sống của người làm tranh. Bây giờ, hầu hết các nghệ sĩ đều dựa vào mạng sống của những người thân yêu để kiếm sống.

– Vậy tại sao sơn lại là lựa chọn hàng đầu của bạn?

– Không phải vậy, vì có những truyện, thơ của tôi đã được in từ năm 16 tuổi, nên tôi không biết cái nào sẽ xuất hiện trước. Ví dụ như bức ảnh nude Hoa Bèo này kể câu chuyện về vẻ đẹp của vùng quê từ bức ảnh này. Rồi không biết những bức ảnh khỏa thân đã trở thành câu chuyện về vẻ đẹp thôn quê, hay vẻ đẹp thôn quê của những ngôi chùa đã trở thành ảnh khỏa thân. Hai người hỗ trợ nhau rất kỳ lạ.

Hoa lục bình của Đoàn Lê .

– Thiết kế “lục bình” khiến người ta liên tưởng đến “con thuyền” của Boticelli. Bạn nghĩ sao?

– Không, cái này mượn từ vỏ sò thời Phục hưng, nhưng nếu bạn nhìn kỹ, sẽ có bão và sóng. Tiếng gầm của phụ nữ không phải từ thời Phục hưng.

– Chỉ xuất hiện trong hồ, bằng chứng Bão ở đây không lớn. bạn giải thích nó như thế nào?

– Nước ở Haimen thật kỳ lạ. Bởi vì dòng sông chảy trong miệng tôi rất gợi cảm đối với tôi. Khi tôi đi tắm biển vài lần, tôi thấy bèo tây và hoa của chúng tràn ra, rơi xuống và bị sóng đánh. Điều tôi nghĩ đến là những cô gái trẻ đẹp vật vờ sống trên bãi biển này. . Tôi nhớ mãi câu nói của Nguyễn Du: “Hẹn hò với ngọc sẽ thề vàng / ai hẹn với ngọc hay ngọc / vẫy chân / Ngỡ mình vinh hạnh say lòng người không ngơi”.

Vài lời kể về cụ già của Ruan Du đã khiến tôi kiên trì và định hình được hình ảnh lục bình. Tôi rất thích vẽ tranh.

– Khi tôi là một họa sĩ, cô ấy là một diễn viên trẻ và xinh đẹp. Tại sao không đứng làm người mẫu?

– Cũng may là khi có cọ vẽ các bạn cũng rất yêu quý và trân trọng nên mình chưa bao giờ làm theo cho các bạn. Chỉ chụp những bức ảnh chân dung, nhưng tiếc là tôi không thể giữ những bức ảnh chân dung này. Những bức tranh này ở đâu?

– Chúng ở khắp mọi nơi, và những người già thường bán chúng khi tôi không có thời gian. Để bạn về nhà. Tôi không nghe thấy ảnh nhà ai đó ở Hà Nội. Đây là tranh của anh Dương Bích Liên, tôi nhớ mình còn mặc áo nâu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *