Bản thân họa sĩ Ruan Quan rất dũng cảm

-Những người như Ruan Quan, người luôn bị coi là “tỉnh táo” vẫn không thể che giấu sự hồi hộp khi họ tham gia trại khắc đá đầu tiên tại thành phố Hồ Chí Minh. tại sao?

– Tôi không lo lắng về việc giới thiệu. Khi bạn tìm thấy một tác phẩm, nó rất thú vị để tạo ra một tác phẩm mới, bất kể kích thước, cho dù là giá đỡ hay kệ. Bức tượng tôi làm được gọi là “thành phố tĩnh vật”.

– Bức tượng là kết quả của bao nhiêu phần trăm suy nghĩ và nỗ lực của người sáng tạo?

– Công nghệ và vật liệu phải được xử lý đúng cách. Một hòn đá như vậy, một mức độ công nhân như vậy sẽ đối phó với nó theo cách này. Công việc của nghệ sĩ là 100%. Những nỗ lực của người lao động làm cho nó nghệ thuật 100%. Tất nhiên, tác giả cũng phải nắm vững những gì anh ta không muốn người lao động làm, thường là bước cuối cùng.

– Tại sao bạn không vào đất nước rộng lớn này quá lâu?

– Theo quan điểm triết học và xã hội học, tôi không muốn làm tượng đài như ngày nay. Nó đắt và xấu, không phù hợp với tinh thần của người Việt, truyền thống nghệ thuật và tâm linh của họ. Tôi đã đề nghị kết thúc nó nhiều lần, nhưng nó quan liêu và “ăn mặc” hơn nghệ thuật, nên rất khó. Nếu nó được làm bằng một nghệ thuật hoành tráng phù hợp, thì không có ngôn ngữ nào khác, tinh thần khác, chiều không gian khác …- Theo ông, đây là sự can đảm và điêu khắc của ông và Là một họa sĩ một họa sĩ một nhà lý luận phê bình?

– Tôi không có can đảm cũng không phải lính. Tôi chấp nhận nơi tôi sống, thời gian tôi sống. Tôi chỉ can đảm, nghĩa là trong tranh, tượng, sách, bài báo. Về phần bác sĩ, tôi không có gì để làm.

– Andersen nói: “Không khen ngợi, không chỉ trích, đó là khi mọi người ngu ngốc.” Trước khi có bất kỳ sáng tạo nghệ thuật nào, anh ta buộc mình phải lấy một cái đầu “ngu ngốc”?

– Sau nhiều thập kỷ đọc lại, anh cũng sẽ không hối hận. Ý thức học thuật và nghệ thuật là hai yếu tố cơ bản của phê bình. Có một số lý do cho việc đánh giá xấu. Đối với các nhà văn có “nước sạch”, điều tồi tệ nhất là thói quen trống rỗng và cảm giác nghệ thuật cũ có xu hướng “chạm” hoặc “đá”. -Theo ông, nghệ thuật Việt Nam bây giờ cần tác giả, nhà phê bình thông minh hay tình yêu?

– Tôi không có câu trả lời vì tôi không có “trách nhiệm” cho những điều tuyệt vời này. Tuy nhiên, đất nước ngày nay có thể cần giáo dục mọi người về nghệ thuật để làm cho các nhà quản lý nhận thức được chất lượng cuộc sống thẩm mỹ, chất lượng của nền kinh tế, xã hội và cảnh quan đô thị. .

– Sau khi nhìn thấy công việc của anh ấy, nhiều người nghĩ rằng anh ấy có vẻ thích phụ nữ thông minh hơn. Bạn nghĩ sao?

– Nhiều người trong và ngoài nước đã yêu cầu nhiều lần. Có lẽ nó thu hút sự chú ý của khán giả. Tôi thực sự không biết làm thế nào để tạo ra những bức tranh của Chagall hoặc vô số bức tượng bán thân không làm mọi người ngạc nhiên. Tôi muốn giữ lại cảm giác tự hào này cho chính mình. -Tại sao ông Pan Jinzhong lại lâu như vậy, mọi người không phải là “đối tác” của ông để viết, chỉ trích …?

– Pan Cam Thương là nhà văn uy tín nhất hiện nay. Tôi thích đọc bài viết của mình. – Anh ta sẽ làm gì nếu con trai và vợ đột nhiên yêu và muốn vẽ, điêu khắc và làm việc cả đời?

– Nếu tôi làm cho họ hạnh phúc, thì tôi rất hạnh phúc. Làm thế nào về bức tranh sau 40 năm “vẽ”, “hội thoại” và “đúc”?

– Tôi đã vẽ và định hình nhiều bức chân dung tự họa, nhưng viết “chân dung tự họa” thì không .

(tùy thuộc vào tác phẩm)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *